Canada cũng giành được 1 vàng và 1 bạc tại Thế vận hội Mùa hè 1906, kỳ này hiện không còn được IOC công nhận là một Thế vận hội chính thức, do vậy những huy chương trên không được cộng vào số liệu trong bảng này.
*Một trong số những huy chương vàng khúc côn cầu trên băng của Canada là giành được tại Thế vận hội Mùa hè 1920. Bảng này không tính huy chương đó, do vậy có sự khác nhau giữa bảng huy chương theo kỳ vận hội và theo môn.
Tấm huy chương vàng duy nhất môn nhảy cầu của Canada thuộc về Sylvie Bernier. Tại Thế vận hội Mùa hè 2012, Émilie Heymans trở thành vận động viên (VĐV) Thế vận hội Mùa hè đầu tiên của Canada giành được huy chương 4 Thế vận hội liên tiếp.[1]
Sau khi George Hodgson giành 2 vàng tại Thế vận hội Mùa hè 1912, phải 72 năm sau tại kỳ vận hội 1984 ở Los Angeles, Alex Baumann mới là VĐV bơi lội Canada thứ hai đoạt được tấm huy chương vàng Olympic, khi chiến thắng ở cả hai nội dung hỗn hợp cá nhân đồng thời lập kỷ lục thế giới. Victor Davis (1984), Anne Ottenbrite (1984), Mark Tewksbury (1992) và Penny Oleksiak (2016) là những VĐV duy nhất khác của nước này có vàng Thế vận hội. Năm 2004, Canada trắng tay ở môn bơi lần đầu tiên trong vòng 40 năm.
Canada chưa từng giành huy chương Olympic môn bắn cung. Thành tích tốt nhất của nước này là vị trí thứ năm chung cuộc ở nội dung đơn nữ tại Thế vận hội năm 1976.
Canada vốn không mạnh về điền kinh, tuy nhiên cũng giành được huy chương tại 15 trên 23 kỳ vận hội nước này tham dự. Một số thành tích ấn tượng có thể kể đến là đôi huy chương vàng thuộc về Percy Williams nội dung 100m và 200m tại Thế vận hội Amsterdam 1928, và các tấm huy chương vàng mang về từ Atlanta (1996) bởi Donovan Bailey nội dung 100m (đạt kỷ lục thế giới) và bởi đội bơi tiếp sức nam 4 × 100 m.
Canada chưa từng có huy chương Thế vận hội môn cầu lông, kể từ khi môn này được đưa vào thi đấu chính thức năm 1992. Thành tích tốt nhất của Canada là vị trí thứ 4 chung cuộc nội dung đôi nữ tại Thế vận hội 2012.
Canada có thành tích khiêm tốn ở môn quyền Anh Thế vận hội, giành huy chương tại 8 kỳ đại hội. Lennox Lewis mang về tấm huy chương vàng nội dung hạng siêu nặng ở Seoul, trước khi thi đấu chuyên nghiệp cho quê hương Anh Quốc của mình.
Huy chương vàng đua xe đạp duy nhất của Canada thuộc về Lori-Ann Muenzer. Một VĐV đua xe đạp đáng chú ý khác của Canada là Clara Hughes, đã mang 2 huy chương đồng về từ Atlanta (1996). Cô cũng giành huy chương các năm 2002 và Thế vận hội Mùa đông 2006 môn trượt băng tốc độ, và là VĐV Thế vận hội duy nhất có nhiều huy chương ở cả kỳ Mùa hè và Mùa đông.
BMX
Canada chưa từng có huy chương BMX, kể từ khi BMX được đưa vào thi đấu chính thức năm 2008. Thành tích tốt nhất của nước này là vị trí thứ 5 chung cuộc nội dung dành cho nam tại Thế vận hội 2016.
Huy chương vàng đầu tiên của Canada ở các nội dung cưỡi ngựa thuộc về đội nhảy ngựa biểu diễn tại Thế vận hội Mùa hè 1968. Huy chương vàng thứ hai, và là huy chương đầu tiên ở một nội dung cá nhân, được giành bởi Eric Lamaze tại Thế vận hội 2008.
Canada đã giành vàng ngay kỳ đầu tiên khúc côn cầu trên băng được đưa vào thi đấu chính thức năm 1920 ở Antwerp. Môn này sau đó được chuyển sang chương trình của Thế vận hội Mùa đông bắt đầu từ kỳ Mùa đông đầu tiên năm 1924.
Canada đã có 5 huy chương Judo tại Thế vận hội, gần đây nhất là một huy chương đồng thuộc về Antoine Valois-Fortier tại Thế vận hội Mùa hè 2012 ở Luân Đôn.
Bóng vợt là một phần của Thế vận hội Mùa hè 1904 và 1908; các đội của Canada đều giành vàng trong hai lần tham dự. Năm 1904, đội Canada thứ hai, chỉ gồm Mohawk Indians, cũng giành một đồng.
Chèo thuyền là một trong những môn thể thao thành công nhất của Canada tại Thế vận họi Mùa hè. Bộ đôi Marnie McBean và Kathleen Heddle giành vàng tại 2 kỳ 1992 và 1996. Canada có truyền thống ở nội dung chèo tám người có hoa tiêu, với tuyển nam 9 lần giành huy chương và tuyển nữ 3 lần.
Canada chưa từng có suất dự Olympic môn bóng bầu dục liên minh khoảng thời gian trước khi môn này bị loại khỏi chương trình thi đấu năm 1924. Tuyển bóng bầu dục bảy người nữ giành đồng tại Thế vận hội 2016, đây là kỳ đầu tiên bóng bầu dục bảy người được đưa vào chương trình thi đấu chính thức.
Sự kiện đáng nhớ nhất của Canada khi tham gia thi đấu môn thuyền buồm tại Thế vận hội là việc Lawrence Lemieux, ở kỳ năm 1988, đang tiến về đích với khả năng sẽ giành được một tấm huy chương chung cuộc, nhưng dừng lại để giúp đỡ hai VĐV người Singapore bị lật thuyền. Lemieux sau đó được chủ tịch IOC Juan Antonio Samaranch trao thưởng vì hành động dũng cảm đáng vinh danh.
Huy chương vàng của Linda Thom năm 1984 là huy chương vàng Thế vận hội Mùa hè đầu tiên cho Canada trong 16 năm, khi Canada không có thành tích vàng nào từ Thế vận hội 1972 tới 1976, và kỳ nước này tẩy chay năm 1980. Do chiến thắng của bà không hề được kỳ vọng từ trước, và môn này cũng không quá được quan tâm chú ý, sự kiện không được tường thuật trực tiếp và các ê-kíp đài truyền hình ở Canada phải khá vất vả để có thể phát sóng những hình ảnh quay lại.
Canada lần đầu tham dự môn bóng đá tại kỳ năm 1904. Một câu lạc bộ từ Canada đã đến St. Louis thi đấu với 2 đội Hoa Kỳ, và giành huy chương vàng. Hiện nay, tuyển nam Canada được đánh giá là khó có suất dự Olympic. Tuyển quốc gia nữ Canada giành đồng năm 2012 và 2016.
Canada chưa từng có huy chương Thế vận hội môn bóng bàn, kể từ khi môn này được đưa vào thi đấu chính thức năm 1988. Thành tích tốt nhất của Canada là vị trí thứ 5 chung cuộc vòng thi đấu đơn nam tại Thế vận hội 1996.
Dominique Bosshart đã giành một huy chương đồng ngay lần đầu tiên môn này được đưa vào thi đấu chính thức kỳ năm 2000. Karine Sergerie từng giành bạc hạng cân 67 kg, và đây cũng là thành tích taekwondo tốt nhất của Canada tại Thế vận hội.
Chiến thắng bất ngờ của đội quần vợt đôi nam gồm Sébastien Lareau và Daniel Nestor trước đội chủ nhà Úc tại Thế vận hội 2000 đã mang về tấm huy chương duy nhất của Canada ở môn này.
Simon Whitfield đã giành huy chương vàng ngay lần đầu tiên môn này được đưa vào thi đấu chính thức kỳ năm 2000. Sau vị trí thứ 11 chung cuộc đáng thất vọng tại Thế vận hội 2004, Whitfield đã quay trở lại với tấm huy chương bạc tại đại hội năm. Whitfield bứt phá ở những mét cuối và suýt chút nữa đã giành vàng.
Huy chương bóng chuyền duy nhất của Canada thuộc về đội bóng chuyền bãi biển gồm John Child và Mark Heese khi bóng chuyền bãi biển lần đầu được đưa vào chương trình thi đấu chính thức kỳ năm 1996.
Các tấm huy chương cử tạ của Canada được giành bởi Gerald Gratton năm 1952, Jacques Demers năm 1984, và Christine Girard năm 2008 và 2012. Năm 2008 Christine Girard ban đầu xếp vị trí thứ 4 hạng cân 63 kg (nữ). Nhưng khi VĐV huy chương bạc bị phát hiện dương tính với doping và bị IOC tước tư cách tham dự,[2] vị trí của Girard được đẩy lên và cô nhận huy chương đồng. Cũng sau một bài kiểm tra doping đối với hai VĐV giành vàng và bạc,[3][4] thành tích đồng của Girard tại kỳ năm 2012 được đổi sang bạc.[5][6]